Thánh Ca Vọng Cổ: Xuân Còn Đọng Mãi Tình Yêu

79 views

XUÂN CÒN ĐỌNG MÃI TÌNH YÊU
Huỳnh Văn Hân
25/5/2017
Theo Điệu: Đoản Khúc Lâm Giang
Viết Lời Vọng Cổ Câu 4,5 ,6 Theo Bản Đàn Tự Chọn

Điệu Đoản Khúc Lâm Giang:

Mừng một mùa xuân sang,
Hoa lá xôn xao đón chào khắp nơi,
Ngàn hoa sắc hương thắm màu,
Như đón như mời gọi người dương thế.

Mùa xuân là xuân trên thế gian,
Rồi cũng mau phai tàn chóng qua,
Nhưng mùa xuân mãi không tàn phai,
Từ ở trên Thiên Thượng,
Ân hồng xuống cho trần gian.

Là một niềm yêu thương,
Đem đến chân lý sống vô biên,
Bao phước ân tuôn tràn,
Mầu nhiệm thiêng liêng
Ước mơ niềm tin.

Nguồn sống tràn tuôn
Ân điển đời tươi mới lại
Trong gió ngàn trời xuân nắng đẹp.

Mãi mãi không phai vẫn tuyệt vời
Mùa xuân dẫn đến bến bờ
Lẽ thật sự sống
Sống trong phước hạnh
An bình yên vui
Hỡi trần thế hãy đón nhận niềm tin
Nguồn ân điển yêu thương.

Câu 4:
Mừng một mùa xuân mới còn đọng mãi trong tôi,
Một tình yêu bất tận…
Ôi có tình yêu nào bằng tình yêu Thiên Chúa,
Còn ngự ở trong tôi như một mùa xuân,
Vĩnh cửu mãi không tàn.

Vang vọng trong thế gian một tình yêu,
Tha thiết gọi mời.
Dòng đời cứ mãi trôi nhanh,
Đưa tôi được lớn khôn vào trong Lẽ Thật.
Mấy xuân qua vẫn lặng im hờ hững,
Trôi dạt bước cuộc đời,
Như thiếu vắng một tình thương,
Như cánh hoa đơm nở giữa đường gai góc,
Như Chúa sống trong tôi,
Một tình yêu cao quý vô vàn.

Câu 5:
Xuân đến xuân đi đã bao lần thay lá,
Ai biết được mùa xuân có tự bao giờ.
Từng bước thời gian vẫn xoay chuyển bốn mùa,
Nhân loại trải qua bao thời kỳ biến cố,
Đã ứng nghiệm lời tiên tri,
Nay đến kỳ tận cuối.
Xuân vật chất xa hoa xuân muôn ngàn gấm lụa,
Xuân thiếu ân tình xuân chỉ là xuân.
Chẳng có niềm tin hy vọng cuộc đời cứu rỗi,
Không có tình yêu sự sống mới ở tâm hồn.

Câu 6:
Trên vạn bước nẻo đường đời,
Dù ở nơi tận cùng ngõ hẹp trên thế gian.
Nguyện xin Chúa gìn giữ,
Cho tất cả những ai đang tìm kiếm,
Con đường về trong Lẽ Thật yêu thương.
Vì tình yêu Ngài đã cứu ta,
Thoát khỏi lạc lầm ô tội,
Ơn lớn đời đời ai đã vội quên.
Ngàn xuân đến rồi đi,
Cho bốn mùa xoay chuyển,
Còn đọng mãi trong tôi,
Tiếng tha thiết gọi êm đềm.

Ôi thế gian biển người mênh mông quá!
Đường sự sống cửa hẹp mấy ai vào.
Dù cho biển cạn non mòn,
Tình Chúa vẫn cao ngàn,
Trên vũ trụ thế gian.